an hạnh nhi và diệp thương ngôn
Sau 6 lần bị lừa dối, Hồ Hạnh Nhi đã quyết định dứt tình với Huỳnh Tông Trạch, cho mình cơ hội tìm kiếm một người đàn ông mới xứng đáng hơn. Năm 2015, cô kết hôn với doanh nhân Phillip Lee và có cuộc sống gia đình viên mãn. Hồ Hạnh Nhi gặp người chồng hiện tại
Đám cưới của Diệp Lâm Anh và thiếu gia Đức Phạm chính thức tổ chức những nghi lễ theo phong tục truyền thống trước khi về chung một nhà. Tin tức về đám cưới "ngôn tình" của cặp đôi được đông đảo mọi người chú ý. Trước đám cưới "cổ tích" này, Đức Phạm
Nhiều người cho rằng cô đang nhắc đến mối tình sóng gió bên Huỳnh Tông Trạch. Hồ Hạnh Nhi tiết lộ cách đây 10 năm cô từng trải qua quãng thời gian khó khăn khi công việc lẫn tình cảm đều không như ý. Đáng nói, đây là thời điểm mối quan hệ giữa người đẹp và
Kết hôn đã mười năm, An Hạnh Nhi hạnh phúc nghĩ mình thật may mắn vì có thể làm bạn đời với một người tuyệt vời như anh. Nhưng cô thể nào ngờ được, người mà cô yêu thương chừng đó năm lại tuyệt
Dẫn vào dụ ngôn và mục đích (c. 9) Chúa Giêsu tiếp tục kể dụ ngôn, và lý do của dụ ngôn được nêu ra ngay từ đầu (x. 18,1; 19,11) là “nhắm vào”, pros, (x. 20,19) những người “tự tin là mình công chính và khinh miệt những người còn lại”. Đối tượng của dụ ngôn
Ngày nay, các thể loaị truyện tiểu thuyết và ngôn tình Trung Quốc đang được giới trẻ săn đón nhiều nhất. Trong đó, tác giả được bạn trẻ yêu thích nhất là Diệp Lạc Vô Tâm, tác giả của những bộ truyện ngôn tình cổ đại hay và lãng mạn. Trong bài viết ngày hôm …
Nói khác ơn, G.S Giản Chi đã làm công việc tái xác nhận nguồn gốc của Đoạn Trường Tân Thanh chính là “Kim Vân Kiều Truyện” của Thanh Tâm Tài Tử hay Thanh Tâm Tài Nhân, nhưng “Lam bản” của cuốn này do tác giả là Từ Vị mới đúng. c. Trong một loạt bài có giá trị
An Hạnh Nhi cẩn thận đỡ Diệp Thương Ngôn bước xuống giường. Bác sĩ nói là đùi phải của anh bị gãy xương, không thể bước xuống đất, chân trái có thể dùng lực, cánh tay phải cũng bị gãy xương, chỉ có cánh tay trái là có thể sử dụng.
piredoseams1985. ********** CHƯƠNG 149 TỎ TÌNH AN HẠNH NHI, TÔI THÍCH EM! An Hạnh Nhi quay lưng với Diệp Thương Ngôn. Cô không thể ôm hy vọng gì về tên này. Lúc nào cũng có thể bị anh làm cho tức chết! Cô cũng không biết Diệp Thương Ngôn nhìn qua từ lúc nào rồi! Đậu xanh! Đột nhiên cảm thấy rất thiệt. Cô tức đùng đùng, đi ngủ. Một câu cũng không muốn nói. Trong phòng bệnh, một khoảng yên tĩnh. Đêm khuya, cũng càng lúc càng muộn. An Hạnh Nhi nằm đó, khi sắp ngủ rồi. Chỉ là bị Diệp Thương Ngôn chọc tức đến mức đau đầu, vẫn đang mơ mơ hồ hồ sắp ngủ. “An Hạnh Nhị, tôi thích em.” Trong phòng bệnh, đột nhiên vang lên giọng nói của Diệp Thương Ngôn. Cơ thể của An Hạnh Nhi cứng đờ. Cô cũng không biết Diệp Thương Ngôn có phải đang nói mơ hay không?! Dù sao bây giờ thật sự rất muộn rồi, hơn nữa hai người cũng đã không nói chuyện trong thời gian dài rồi, theo lý, cũng nên ngủ rồi. Nhưng nghe giọng nói, hình như rất tỉnh táo. Đến cuối cùng, An Hạnh Nhi không có lật người. Lật người lại xác nhận. Bởi vì… mặc kệ là đáp án như nào, cô dường như đều chưa có chuẩn bị tốt tâm lý. Cô chỉ đang nghĩ. Cố Quân Tường đã tốn nhiều tâm tư muốn ly gián tình cảm giữa cô và Diệp Thương Ngôn như vậy, chắc đều không ngờ, hành vi giết cô tối nay của anh ta, không khiến cô chết không nói, ngược lại khiến quan hệ giữa bọn họ càng gần thêm một bước, ít nhất, trong lòng cô là như vậy. Cố Quân Tường quả thật không có ngờ, tối nay muốn giết An Hạnh Nhi, đã thất bại. Lúc này nhận được cuộc gọi, sắc mặt vô cùng khó coi. Tối nay anh ta cố ý thân mật với An Hạnh Nhi một phen, một mặt quả thật là vì để khơi lên mâu thuẫn giữa An Hạnh Nhi và Diệp Thương Ngôn, anh ta sao có thể chấp nhận được, hai người này tương thân tương ái, hai người này cướp mắt tiếng tăm của anh ta, cho nên anh ta muốn ly gián bọn họ. Anh ta rất rõ đàn ông đều có dục vọng chiếm hữu, một khi khiến Diệp Thương Ngôn phát hiện An Hạnh Nhi và anh ta còn có quan hệ không rõ ràng, hai người chắc chắn sẽ sinh ra mâu thuẫn, dù là sinh ra tức tối trong lòng cũng được. Một mặt trước, tự nhiên chính là để che tai mắt của người khác. Cái chết ngoài ý muốn’ một cách bắt ngờ của An Hạnh Nhi sẽ không nghỉ ngờ tới anh ta, dù sao trước khi An Hạnh Nhi xảy ra chuyện, hai người vẫn còn tình bạn, giữa bọn họ tuy không trở thành vợ chồng, nhưng vẫn là bạn bè. Anh ta căn bản không có ngờ sẽ thất bại. Anh ta đã cử ra nhiều người đi giết An Hạnh Nhi như vậy, cuối cùng vậy mà khiến cô may mắn thoát được?! Cô gái này, nên chết từ lâu rồi. Vốn dĩ anh ta còn muốn cho An Hạnh Nhi một cơ hội, để cô chọn rời khỏi Diệp Thương Ngôn quay lại bên anh ta, cho dù ở bên nhau đương nhiên cũng là để lừa gạt tình cảm của cô, anh ta tuyệt đối không thể nảy sinh bất kỳ tình cảm gì với cô gái này, tuy nhiên An Hạnh Nhi không biết tốt xấu vậy mà đã từ chối, từ chối rồi, đối với loại người đối với mình có hại không có lợi này, chỉ có một con đường chết. Tối nay, vốn nên là ngày chết của cô! Cố Quân Tường bỗng ném mạnh chiếc điện thoại xuống sàn, trên sàn vang lên âm thanh kịch liệt, chiếc điện thoại vỡ tan tành! Tóm lại sẽ có một ngày, kết cục của An Hạnh Nhi sẽ giống như chiếc điện thoại của anh ta, thảm không lỡ nhìn! Tiêu Việt Duệ và Tần Thạc cùng rời khỏi phòng bệnh. Tiêu Việt Duệ lái xe, đưa Tần Thạc về trước. Trong xe rất yên tĩnh. Có khi, cũng sẽ bởi vì mọi người đều có tâm sự, mà trở nên trầm mặc. Chiếc xe sang chạy băng băng trên con đường rộng rãi, xung quanh gần như không có xe cộ. Đèn đường hiện rõ sự cô quạnh. “Việt Duệ.” Tần Thạc nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên mở miệng. “Hửm.” “Cậu cảm thấy Ngôn và An Hạnh Nhị, thích hợp không?” Tiêu Việt Duệ khẽ mỉm cười “Anh có khi nào nhìn thấy anh ấy từng đưa ra lựa chọn không lý trí chưa.” “Nhưng tôi cảm thấy, cậu ta và An Hạnh Nhi ở bên nhau không phải là một chuyện lý trí.” “An Hạnh Nhi gia thế hiển hách, anh họ và cô ấy ở bên nhau gọi là thêu hoa trên gắm.” Tiêu Việt Duệ nói thẳng. “Nếu cái cậu ta thật sự xem trọng là lợi ích còn tốt, cái tôi lo lắng chính là cậu ta làm việc theo tình cảm, giống như tối nay. Hơi không chú ý thôi, cái chúng ta nhìn thấy chính là một cỗ thi thể.” Nói rồi, Tần Thạc dường như vẫn có hơi sợ. Tiêu Việt Duệ khẽ lắc đầu “Anh họ rõ hơn bắt kỳ ai, trên người anh ấy gánh vác cái gì.” Phải. Biết rõ bản thân gánh vác rất nhiều chuyện. Nhưng vẫn sẽ vì một cô gái mà không màng tất cả. “Đừng nghĩ nữa, tin anh ấy là được.” Tiêu Việt Duệ ngược lại khá thoải mái, dù sao “An Hạnh Nhi thật sự không tồi.” Tần Thạc đưa mắt nhìn Tiêu Việt Duệ. Dần dần, đưa ra kết luận “Mắt nhìn phụ nữ của cậu, trước nay chưa từng tốt.” “..” Tiêu Việt Duệ ói máu. “Hạ Tư Tư chính là điển hình.” Tần Thạc bồi thêm một đao. Tiêu Việt Duệ thật sự không có lời để đối đáp. Trong chuyện tình cảm, anh ta quả thật là một kẻ thất bại. May mà rất nhanh đã tới biệt thự của Tần Thạc. Tần Thạc xuống xe, Tiêu Việt Duệ lái về trở về. Biệt thự của nhà họ Hạ. Tối nay Nhiếp Tử Minh cầu hôn thành công, ngày cưới chắc sẽ rất nhanh. Rất nhanh, Hạ Tư Tư sẽ chuyển ra khỏi biệt thự của nhà họ Hạ. Chuyển ra thì tốt. Anh ta nhàn nhạt nghĩ, từ từ lái chiếc xe sang vào biệt thự, sau đó xuống xe, đi vào đại sảnh. Lúc này đã rất muộn rồi, trong biệt thự, dưới ánh đèn tối mờ, bốn bề yên tĩnh vô cùng. Anh ta cũng cố gắng khiến động tác của mình thật khẽ, không làm ồn đến bắt kỳ ai, nhưng khi vừa đi lên lầu hai. “ÁI” Một cô gái thét lên. Tiêu Việt Duệ cũng bị dọa giật mình. Anh ta thấy Hạ Tư Tư mặc váy ngủ màu hồng ở trước mặt, đột nhiên xuất hiện ở đây. Sau khi nhìn rõ, mới thôi sửng sốt. “Nửa đêm nửa hôm, anh không ngủ, đột nhiên xuất hiện ở đây làm cái gì?” Giọng điệu của Hạ Tư Tư không tốt. Người dọa người dọa chết người có biết không hả?! “Vừa trở về.” Tiêu Việt Duệ trả lời. “Muộn như vậy mới trở về…” Hạ Tư Tư đánh giá anh ta từ trên xuống dưới “Có bạn gái rồi sao?” Tiêu Việt Duệ không có trả lời. “Sẽ không phải là Cố Bích Trâm chứ?!” Hạ Tư Tư rõ ràng có hơi kích động. Là cảm thấy, nếu thật sự là Cố Bích Trâm thì cô ta thật sự phục rồi. Dù sao trên thế giới này hai người cô ta ghét nhát, hẳn là Tiêu Việt Duệ và Có Bích Trâm. “Cô rất muốn tôi có bạn gái sao?” Tiêu Việt Duệ đột nhiên hỏi cô ta. Hạ Tư Tư sững ra. Anh ta có bạn gái hay không, có liên quan gì tới cô ta chứ. Cô ta không có tò mò quan tâm vấn đề cá nhân của anh ta như vậy. “Không còn sớm nữa, đi ngủ sớm đi.” Tiêu Việt Duệ nhàn nhạt nói. Không có nhận được câu trả lời của Hạ Tư Tư, cũng không nghĩ sẽ nhận được câu trả lời của cô ta. Thật ra không cần câu trả lời của cô ta, anh ta cũng biết, đối với Hạ Tư Tư mà nói, cô ta căn bản không để tâm anh ta sống như nào, cô ta căn bản không thể đi quan tâm vấn đề cá nhân của anh ta. Anh ta đi qua bên cạnh Hạ Tư Tư. “Tôi hy vọng anh, cô độc đến già.” Đằng sau, Hạ Tư Tư đột nhiên mở miệng. Giống như đang trả lời câu hỏi trước của anh ta. Tiêu Việt Duệ mỉm cười. Anh ta biết Hạ Tư Tư là đang nguyễn rủa anh ta, tuyệt đối không phải là có bất kỳ suy nghĩ gì đối với anh ta. Mà lý do anh ta cười chỉ là anh ta rất có khả năng bị Hạ Tư Tư nói trúng rồi. Lúc đó, anh ta cái gì cũng không nói, mà đi như vậy. Hạ Tư Tư nhìn bóng lưng của Tiêu Việt Duệ, nhìn Tiêu Việt Duệ người ngay từ đầu cô ta đã không thích nhưng qua một giây từng động lòng giữa chừng thì đến bây giờ vẫn không thích, trong lòng tự dụng có hơi bực bội. Cô ta không hiểu, cứ ở nước ngoài không tốt sao?! Trở về. Rốt cuộc cho ai ngột ngạt?!
Giao dịch đã được quyết định. “Anh mặc đồ vào đi.” An Hạnh Nhi thật sự không thể chịu đựng được mà đối mặt với một người trần trụi như thế. “Chân của tôi bị gãy xương.” An Hạnh Nhi đang muốn mở miệng. “Cánh tay của tôi cũng bị gãy xương.” Diệp Thương Ngôn nói. Cho nên là. Anh cởi quần áo bằng cách nào vậy chứ? An Hạnh Nhi cắn răng nhặt quần áo bị Diệp Thương Ngôn ném ở bên cạnh chuẩn bị mặc vào cho anh. “Tôi muốn mặc đồ sạch.” “Anh chỉ vừa mới mặc hồi sáng này.” An Hạnh Nhi thật sự muốn bùng nỗ. “Vậy cũng là đã từng mặc.” An Hạnh Nhi hít sâu, nói với mình là không được tức giận. Cô đi ra khỏi phòng tắm, vội vàng đi vào trong phòng của Diệp Thương Ngôn lấy một bộ quần áo mặc ở nhà, cô muốn mặc vào cho anh. “Bác sĩ nói là không thể tắm, nhưng mà có thể dùng nước sạch lau người.” An Hạnh Nhi cứ lạnh lùng nhìn anh như thế. “Em lau giúp cho tôi đi.” Diệp Thương Ngôn nói như lẽ đương nhiên. An Hạnh Nhi thật sự muốn bóp chết tên hàng này. Cô khống chế cảm xúc, đi lấy cái khăn nóng. Vừa mới bước tới trước mặt anh. “Em vẫn nên dìu tôi về giường nằm đi, tôi đứng bằng có một chân, mỏi lắm.” Diệp Thương Ngôn lại đưa ra yêu cầu. An Hạnh Nhi cảm thấy có một ngày cô thật sự sẽ bị Diệp Thương Ngôn chọc cho tức chết. Cô mạnh bạo bỏ cái khăn nóng xuống, đỡ Diệp Thương Ngôn nằm lên trên giường. Diệp Thương Ngôn nằm xuống, phách lối nói “Được rồi, có thể lau rồi.” An Hạnh Nhi thở phì phò đi vào trong phòng tắm, lại vắt khăn một lần nữa. Lần này, Diệp Thương Ngôn cũng không còn lải nhải, còn mang theo cái mặt hưởng thụ. An Hạnh Nhi lau nửa người trên cho anh. Cô không tự chủ mà cắn môi. Lúc nãy còn có thể cố gắng để mình không nhìn lung tung, nhưng mà bây giờ… Cô ném cái khăn cho Diệp Thương Ngôn “Tự mình lau một chút đi.” Diệp Thương Ngôn nhìn xuống một chút. An Hạnh Nhi nhích người qua một bên. Gương mặt của cô đỏ hết cả lên. Cũng không biết tại sao đàn ông lại có thẻ… không biết xấu hổ. Diệp Thương Ngôn cũng không làm khó cô, sau khi lau xong thì lại nói “Được rồi.” “Mặc đồ lót vào đi.” An Hạnh Nhi vẫn không hề nhúc nhích như cũ. Chính là không muốn vừa mới quay đầu lại thì sẽ nhìn thấy hình ảnh gì đó không hay. Cô cũng không muốn bị đau mắt hột đâu. “Cô chủ An không có ý định thưởng thức một chút hả?” Diệp Thương Ngôn hỏi. “Nhan sắc của anh đẹp lắm hả?” An Hạnh Nhi dỗi lại một câu. Cứ luôn cảm thấy sau khi ở cùng một chỗ với con hàng này, mình luôn bị anh nắm mũi dẫn đi. “Đẹp chứ.” Câu trả lời vô cùng không xấu hỗ. Mặt của An Hạnh Nhi đỏ thấu. Trên đời này có lẽ là không có người đàn ông nào không biết xấu hổ hơn Diệp Thương Ngôn. Trong phòng yên tĩnh. An Hạnh Nhi cứ luôn đợi Diệp Thương Ngôn mặc quần. Chờ thật lâu. Đợi đến lúc An Hạnh Nhi cũng không kiên nhẫn rồi. Ngoài cửa phòng đột nhiên lại vang lên tiếng gõ cửa. An Hạnh Nhi quay đầu lại. Vừa quay đầu thì lại nhìn thấy Diệp Thương Ngôn không chỉ mặc quần lót vào, ngay cả quần áo cũng đã đều mặc vào hết rồi. Không phải là cánh tay và chân của con hàng này bị gãy xương hả? Rõ ràng là trêu chọc cô. An Hạnh Nhi kiềm chế tính tình, cô trực tiếp đi ra cửa. Ở cửa, Tần Thạc đang đứng ở đó. An Hạnh Nhi hơi giật mình “Sao anh lại đến đây?” “Tôi đến đây thăm Ngôn.” Tần Thạc nói rất bình tĩnh. Sau khi nói xong còn hiên ngang đi vào trong phòng. An Hạnh Nhi mắp máy môi. Gần mực thì đen. An Hạnh Nhi cũng lười phản ứng bọn họ, cô đi ra khỏi phòng. “Đóng cửa lại.” Diệp Thương Ngôn dặn dò. Tần Thạc khép cửa phòng lại. “Sao rồi?” Giọng nói của Diệp Thương Ngôn rất dứt khoát. Tần Thạc trả lời “Đã điều tra rồi, nhưng điều tra không được dầu vết của Có Quân Tường để lại, tối ngày hôm qua tôi cũng đã cho người đi chặn người lái xe đụng An Hạnh Nhi, có hai người đã bỏ trốn, hai người khác va chạm với xe tải, một người chết tại chỗ, một người đưa đến bệnh viện nhưng lại không cứu được, còn có một người khác lúc xảy ra va chạm với anh đã chết rồi, cho nên không để lại bắt cứ chứng cứ gì. Nhưng mà từ trên người của người đã chết có thể điều tra được thân phận của bọn họ, kết luận sơ bộ là lính đánh thuê, lính đánh thuê lấy tiền làm việc ấy mà, sẽ không bán đứng chủ thuê, cho nên trên cơ bản là con đường này đã bị phá hỏng rồi.” Sắc mặt của Diệp Thương Ngôn không khỏi trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều. “Dựa theo lý mà nói, Cố Quân Tường không có khả năng tiếp xúc với lính đánh thuê, cho nên tôi cảm thấy phỏng đoán trước đó của chúng ta chắc là không sai, Cố Quân Tường có quan hệ với người thế gia.” Tần Thạc nói thẳng. “Tiếp tục điều tra.” Diệp Thương Ngôn lạnh giọng. “Biết rồi.” Tần Thạc gật đầu. “À đúng rồi.” Diệp Thương Ngôn đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, anh mở miệng nói “Để Có Quân Tường nhận ra là chúng ta đang điều tra anh ta.” “Tại sao?” Tần Thạc nhíu mày, hoàn toàn không thể hiểu được. Chuyện điều tra Cố Quân Tường thần không biết quỷ không hay, phải thực hiện lúc đối phương không có phòng bị mới tốt hơn chứ? “Để anh ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.” “Hành động thiếu suy nghĩ thì mới dễ nắm thóp điểm yếu của anh ta chứ, cho dù tôi không thể điều tra anh ta có quan hệ với thế gia, cũng có thể điều tra được anh ta có quan hệ với ai đó trong thế gia, nếu như có thể điều tra được chứng cứ phạm tội của anh ta rồi giao cho cục cảnh sát, vậy thì tên này trực tiếp bị nốc ao rồi, chúng ta cũng không cần phải tốn nhiều thời gian lãng phí trên người của anh ta…” “Có Quân Tường mà bị bắt rồi thì sao chúng ta có thể tìm được rốt cuộc là thế gia nào muốn chiếm đoạt hào môn?” Diệp Thương Ngôn nhìn Tần Thạc “Chúng ta cần phải dựa vào Có Quân Tường đề thả dây dài câu cá lớn.” Tần Thạc nửa tin nửa không nhìn Diệp Thương Ngôn. Diệp Thương Ngôn căn bản không thèm quan tâm tới ánh mắt của Tần Thạc, anh lại dặn dò “Máy ngày nay tôi cần phải dưỡng thương, chuyện ở bên phía kinh đô, anh ứng phó giúp tôi đi.” Tần Thạc không trả lời, không cần anh nói thì anh ta cũng sẽ làm, bây giờ mặt mũi của anh ta tràn đầy thắc mắc “Anh kêu tôi tung ra tin tức để Cố Quân Tường không dám hành động thiếu suy nghĩ, có phải là bởi vì để bảo vệ sự an toàn của An Hạnh Nhi không vậy?” Diệp Thương Ngôn mím môi không phản bác. Tần Thạc nói “Ngôn, anh cảm thấy An Hạnh Nhi có đáng giá không chứ?” Diệp Thương Ngôn không nói chuyện. “Nếu như cô ấy là do ai phái tới…” “Không phải.” Diệp Thương Ngôn trả lời rất chắc chắn. Tần Thạc thật sự không biết là mình có thể nói gì với Diệp Thương Ngôn. Không thích là không thích. Một khi thích rồi thì sẽ dùng cả cái mạng của mình để thích. Anh ta bắt lực nói “Chuyện của anh, anh có thể có chừng mực, tôi cũng không xen vào.” Dù sao thì từ nhỏ đến lớn anh nói cái gì thì chính là cái đó. Có khi nào mà anh ta phản bác anh nửa câu đâu chứ. Diệp Thương Ngôn cũng chỉ khẽ gật đầu một cái, không nói gì nữa. Mà chuyện nào anh không nói thì chuyện đó không thể quay đầu. Tần Thạc cũng không nói nhảm nữa “Tôi đi đây.” Diệp Thương Ngôn bị thương phải nằm ở trên giường, đương nhiên là anh ta càng có nhiều chuyện cần phải làm. “Được.” Diệp Thương Ngôn lên tiếng. Tần Thạc rời khỏi biệt thự. Một lát nữa, cửa phòng lại bị người ta đẩy ra. Diệp Thương Ngôn theo bản năng tưởng là An Hạnh Nhị, lại không ngờ rằng nhìn thấy chú Trung bưng theo một cái khay, ở phía trên có đặt bát cháo dinh dưỡng cùng với hoa quả. Rõ ràng là chú Trung có thể cảm nhận được sự thất vọng trong ánh mắt của Diệp Thương Ngôn. Ông ta nở nụ cười “Mợ chủ đi làm rồi.” Đôi mắt của Diệp Thương Ngôn khẽ chuyển động. Cái cô An Hạnh Nhi này đúng là không có lương tâm mà. Ngày hôm qua thiếu chút nữa mình đã chết vì cô ấy, ngày hôm nay cô ấy còn có thể đi làm giống như là người không có chuyện gì à? “Hình như là lúc nãy mợ chủ có nhận được cuộc gọi của công ty, có vẻ như là rất bận.” Rõ ràng là chú Trung đang nói tốt cho An Hạnh Nhi. Diệp Thương Ngôn làm gì nghe lọt tai, cả khuôn mặt đều thành than đá.
An Hạnh Nhi ngẩng đầu nhìn Diệp Thương đứa bé trong bức hình rõ ràng chính là phiên bản nhỏ của anh, anh mặc bộ tây trang màu đen, mang theo sự cao quý của cậu chủ nhà giàu. Mà An Hạnh Nhi trong hình, mặc chiếc đầm công chúa màu hồng, trên khuôn mặt nhỏ còn vương nước hoàn toàn không nhớ đây là hình lúc Thương Ngôn trong hình đẹp trai như vậy, cô lại không có chút ấn tượng nào với người nhỏ quả nhiên đặt hết sự chú ý lên người Cố Quân Tường, cứ cảm thấy mình đã bỏ lỡ rất nhiều. “Ở nhà họ Diệp. Sinh nhật ba anh, cả nhà em đến nhà anh tham dự tiệc sinh nhật, em đi lạc, anh dẫn em về.” Diệp Thương Ngôn giải thích.“…” Tên này nhớ rõ ràng như vậy.“Đúng đúng đúng.” Lê Thục Vân như bỗng nhiên nhớ ra, vội nói “Lúc đó Hạnh Nhi mới 5 tuổi đi, lần đầu tiên đến nhà các con, nhà các con quá lớn, mẹ và ba Hạnh Nhi xã giao, không chú ý tới con bé bị một con chó nhỏ thu hút, sau đó liền không biết đi đâu, lúc đó mẹ gấp muốn chết, sau đó liền nhìn thấy con dẫn Hạnh Nhi quay lại, vừa khéo thợ chụp ảnh của nhà các con ở đó, cảm thấy hai đứa nhỏ rất đáng yêu, nên chụp lại, sau đó mẹ con đưa hình cho mẹ, còn khen Hạnh Nhi khóc cũng ngoan như vậy.” Vừa nói vậy, An Hạnh Nhi dường như có chút ấn hồ nhớ ra lúc đó ở một nơi xa lạ rất lớn, sau đó làm sao cũng không tìm thấy ba mẹ nữa, cho nên bị dọa mãi khóc mãi liền nhìn thấy một anh trai nhỏ, cô nhớ hình như lúc đó là cô chủ động chạy tới, kêu anh giúp cô tìm ba mẹ mờ nhớ trai nhỏ đó không dễ thân cận khóc thê thảm như vậy, anh cũng không đau nhàn nhạt hỏi cô “Tôi giúp em tìm thấy ba mẹ, em làm sao báo đáp tôi?”Nước mắt An Hạnh Nhi rưng rưng, đôi mắt to ầng ậc nước nhìn anh.“Lớn lên rồi làm vợ tôi có được không?”“Dạ.” An Hạnh Nhi liền đồng đó kêu cô làm gì cũng hồ cô cũng không hiểu “vợ” có nghĩa là đó, anh trai nhỏ kia liền dắt tay cô, dẫn cô quay về đại sảnh tìm thấy ba trong lòng An Hạnh Nhi, đó chỉ là một khúc nhạc khi tìm thấy mẹ liền không để trong lòng này…Lúc này cũng không biết sao đột nhiên hồi tưởng lại hình ảnh đó rõ ràng như không nhịn được ngẩng đầu nhìn Diệp Thương như mỉm cười, hỏi “Nhớ ra rồi?”“Không có.” Cô không biết gì đối không nhớ ra chuyện đã đồng ý làm vợ anh. Diệp Thương Ngôn cũng không vạch Lê Thục Vân lật xem hình đằng sau. Bầu không khí trong nhà rất Hạnh Nhi luôn cảm thấy Diệp Thương Ngôn không quá biết cách ở chung với người lớn, dù sao anh nhìn có vẻ chính là kiểu người chỉ ta độc tôn, lại không nghĩ tới, ở cùng ba mẹ cô cực kỳ tự nhiên, so với tên bại hoại nhã nhặn Cố Quân Tường thật sự tốt hơn Thương Ngôn và An Hạnh Nhi ăn xong cơm tối mới rời đi nhà họ người ngồi lên Hạnh Nhi dùng tay chống cằm, im lặng nhìn ngoài cửa sổ, có chút xuất Thương Ngôn cũng dựa vào ghế xe, con ngươi cứ vô tình cố ý nhìn ót cô như gian yên tĩnh.“Diệp Thương Ngôn, anh đối với ai cũng tốt như vậy sao?” An Hạnh Nhi bỗng mở quay đầu, chính là thì thào với cửa ngươi Diệp Thương Ngôn khẽ xao động, anh nói “Cô chủ An là đang ăn giấm sao?”“Không phải.” An Hạnh Nhi lắc đầu “Chỉ là có chút không tin nỗi, cứ cảm thấy anh không giống người tỉ mỉ, lại biết làm rất nhiều chuyện tôi đều không nghĩ tới. Ví như chuyện chúng ta phải về nhà tôi muộn hơn một ngày, là anh nói trước với ba mẹ tôi đi.”“Ừ.” Diệp Thương Ngôn đáp một tiếng.“Kêu Cầm Cầm mang theo nhiều quà như vậy đến trước, cũng là anh chuẩn bị đi.”Diệp Thương Ngôn lại đáp một Hạnh Nhi hít thở sâu một hơi, cô bỗng quay đầu đối diện với môi anh mỉm cười.“Đừng quá tốt với tôi.” An Hạnh Nhi rất nghiêm túc.“Cô chủ An là sợ yêu tôi?” Diệp Thương Ngôn khẽ nhướn mày.“Không.” An Hạnh Nhi lắc đầu “Sợ tổn thương tự tôn của anh.”Dù sao thì đời rất khó lại yêu một người đàn ông.“Cô chủ An yên tâm.” Diệp Thương Ngôn dáng vẻ chắc chắn “Em sẽ yêu tôi.”“…” Cuồng tự Hạnh Nhi làm sao cũng có cảm giác lòng tốt bị xem lười nói cũng nhanh chóng đến biệt thự của Diệp Thương người một trước một sau đi vào đại lầu về Thương Ngôn bỗng khựng lại bước Hạnh Nhi không chú ý, đụng vào sau lưng anh. Còn may tốc độ không nhanh, cũng chỉ là chạm một cái không nặng không Hạnh Nhi lùi về sau một Thương Ngôn quay đầu nói với cô “Cô chủ An ngày mai đi làm, cần tài xế sao?”“Không cần. Cho tôi mượn một chiếc xe là được. Bây giờ quá muộn rồi, ngày mai tôi kêu đại lý xe đưa một chiếc tới.”“Có phải cô chủ An quên rồi không, trong sính lễ bao gồm cả xe, hôm kết hôn liền dừng ngay trong gara, chìa khóa xe ở tiền sảnh phòng khách.”“Bao nhiêu tiền, tôi trả cho anh.” An Hạnh Nhi nghĩ cũng phải, đã có rồi cũng khó mà lại mua xe mới, nhưng cô không muốn chiếm lợi ích của Diệp Thương Ngôn.“Tôi nhìn rất nghèo sao?” Diệp Thương Ngôn nhướn mày.“…” Anh giàu đến sắp chảy mỡ rồi, “Chúng ta đã là quan hệ hợp tác thì tiền bạc vẫn là nên tính toán rõ ràng…”“Ầm!” Diệp Thương Ngôn trực tiếp vào phòng ngủ, còn thô lỗ đóng cửa Hạnh Nhi giật cả này tính tình nóng nảy như vậy!Huống chi cho anh tiền, anh còn tỏ thái Hạnh Nhi cạn lời, cũng tự nhiên có chút tức tức giận đi qua phòng ngủ của Diệp Thương Ngôn, quay về phòng vào thoại vang nhìn cuộc gọi tới một cái, nhận máy “Tư Tư.”“Cậu còn biết tớ tên Tư Tư, tớ cho rằng cậu có ông xã rồi thì căn bản không còn nhớ tớ là ai nữa!” Rõ ràng là rất tức giận. “Tớ không phải bận sao?”“Bận cái gì, bận thân mật khắng khít với Diệp Thương Ngôn?” Hạ Tư Tư không chút kiêng dè nói, rõ ràng đang cố ý trêu Hạnh Nhi cạn lời, kiên nhẫn giải thích “Kết hôn ngày thứ hai liền đi nhà họ Diệp, hôm nay lại về nhà mình, vừa mới về tới biệt thự của Diệp Thương Ngôn, tớ còn chưa ngồi xuống, cậu đã gọi điện thoại cho tớ rồi.”“Ý là tớ gọi đúng lúc.”“Cậu tìm tớ có chuyện gì?” An Hạnh Nhi không muốn dây dưa với Hạ Tư Tư.“Tớ bây giờ ở Ngự Càn Vương Triều, cậu đoán tớ nhìn thấy gì?” Hạ Tư Tư cười gian.“Nhìn thấy cái gì?” An Hạnh Nhi thực sự không hứng thú lắm.“Tớ nhìn thấy Cố Bích Trâm ôm một người đàn ông, cậu nói nếu tớ chụp lại đăng lên mạng, cô ta sau này có còn dám nói tớ đi chơi đêm không…chết tiệt!” Hạ Tư Tư bỗng chửi Hạnh Nhi xoa xoa lỗ này nói chuyện điện thoại với Hạ Tư Tư, tuyệt đối phải bật loa ngoài, không thể đặt lên tai muốn điếc rồi.“Người đàn ông Cố Bích Trâm ôm lại là Tiêu Việt Duệ!”Bên kia truyền tới tiếng kêu khoa trương của Hạ Tư Tư.
Diệp Thương Ngôn dẫn An Hạnh Nhi vào phòng của phòng rõ ràng đã được quét dọn qua nên rất sạch sẽ, gọn trí trong phòng trang hoàng vẫn lấy các màu đen trắng xám làm chủ, chính là trình độ thưởng thức của nam thẳng sắt giờ phút này, người nhà họ Diệp rất hiểu chuyện dán một chữ Hỷ ở đầu giường làm căn phòng rõ ràng ấm áp hơn, còn có không khí vui mừng hơn rất nhất là An Hạnh Nhi cảm thấy người nhà họ Diệp thật sự đang tiếp nhận cô, chấp nhận "cô dâu mới" là cô vào không phải như nhà họ Cố đời trước, đám cưới của bọn họ chỉ thể hiện ở sảnh cưới, trong mắt mọi phòng ngủ chợt bị đóng Hạnh Nhi hoàn nhìn chằm chằm vào Diệp Thương Thương Ngôn nói “Tôi nói tối qua tôi ngủ không tốt nên cần nghỉ tôi không có thói quen ngủ để cửa cô chủ An không muốn ở cùng phòng với tôi thì có thể ra ngoài tiếp tục nói chuyện với mẹ tôi. Mẹ tôi rất thích em đấy."An Hạnh Nhi đương nhiên không muốn đi ra dù người nhà họ Diệp rất ôn hòa, đương nhiên ngoại trừ người cá biệt nhưng cô luôn cảm giác hơi lúng túng vì mình danh không chính ngôn không ra cô đã thầm thở phào nhẹ nhõm khi có thể rời bây giờ đột nhiên ở chung một phòng với Diệp Thương Ngôn...Cô thật sự hơi bài xích."A, đúng rồi." Diệp Thương Ngôn vừa cởi quần áo vừa nói “Tối nay chúng ta sẽ ngủ lại đây."An Hạnh Nhi trợn tròn mắt nhìn anh."Mẹ tôi nói cô dâu mới cưới nên ở nhà một đêm, đây là tập tục." Diệp Thương Ngôn đã cởi áo sơ mi trắng trên cởi trần, thản nhiên xuất hiện ở trước mặt An Hạnh Nhi như Hạnh Nhi có phần bất đắc này lại có thể không biết kìm chế như vậy à?Cô lúng túng dời tầm nghe được Diệp Thương Ngôn vẫn tthản nhiên nói “Sáng mai, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chúng ta sẽ qua nhà em, thăm ba mẹ em."Cái gì gọi là nếu không có gì bất ngờ xảy ra?Có thể có bất ngờ gì xảy ra chứ?Diệp Thương Ngôn tất nhiên sẽ không giải thích như từ trước đến nay người này đều luôn nói chuyện kỳ lạ như Thương Ngôn cởi trần đi vào phòng để quần áo và thay bộ đồ ngủ của nam, sau đó nằm lên lên giường nói “Tôi có bảo mẹ tôi chuẩn bị đồ của em ở trong phòng để quần cần thì tự qua đó mà thay."Anh nói xong lại ngủ vô cùng thoải Hạnh Nhi cũng không thể cứ ở trong phòng nhìn Diệp Thương luôn cảm thấy rất không tự nhìn xung thấy một ban công phía ngoài nghĩ ngợi một lát rồi đi ra cô ra ngoài, Diệp Thương Ngôn dường như mở mắt ra rồi nhắm lại rất Hạnh Nhi đứng trên ban công bên thể không nói, nhà họ Diệp đúng là tiền nhiều khí này cô từ trên ban công nhìn xuyên qua vườn hoa của nhà họ Diệp, không ngờ thấy có một sân golf, còn có bãi đua thậm chí còn nhìn thấy mấy con ngựa được nuôi trong chuồng ngựa cách đó không cứ nhìn như phần vô công rỗi cô cảm giác được ban công bên cạnh chợt có người bước là oan gia ngõ hẹp!Đồng Vận Khiết dường như đoán được An Hạnh Nhi sẽ ở đó nên không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, nói thẳng “Cô đúng là rất xinh, từ trước đến nay ánh mắt của anh Ngôn chưa từng làm tôi thất vọng."An Hạnh Nhi thật ra đã biết quan hệ giữa người phụ nữ này và Diệp Thương Ngôn không chỉ đơn thuần là chị dâu em chồng, cũng không phải đơn giản là quan hệ bạn nên...Diệp Thương Ngôn đã cặn bã đến mức như vậy sao?Anh thậm chí có thể ra tay với cả chị dâu của mình à?Chẳng hiểu sao cô lại thấy hơi tức giận nhưng lại nghĩ giận làm quái gì, chuyện này đâu liên quan gì tới lập tức thấy thoải mái."Cô cũng không tệ." An Hạnh Nhi nhìn qua không có cảm xúc gì đặc biệt, hình như hai người đều ngầm thừa nhận cuộc tranh chấp vừa rồi, không ai nhắc lại giờ, bọn họ còn có thể lịch sự khen ngợi thực tế, Đồng Vận Khiết quả thật vẫn còn tạm dù cô ta không có dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành nhưng khí chất lại có vẻ phong tình riêng, nét mặt quyến rũ giống như một con mèo vậy."Nhưng mà, tôi không giữ được." Đồng Vận Khiết cười Hạnh Nhi không phụ luôn cảm thấy chẳng liên quan đến là hoa đào nát của Diệp Thương Ngôn, là chuyện riêng của An Hạnh Nhi quá bình tĩnh, Đồng Vận Khiết vẫn thoáng biến ta nói thẳng “Cô và anh Ngôn là kết hôn giả à?""Tôi không hiểu cô đang nói gì cả." An Hạnh Nhi khẽ nhếch môi cười với vẻ tao nhã và khéo léo."Anh Ngôn là bạn trai cũ của tôi."Vậy thì sao chứ? An Hạnh Nhi vẫn thờ ơ."Anh Ngôn sẽ không yêu cô đâu!" Đồng Vận Khiết ném lại một câu rồi xoay người rời Hạnh Nhi chẳng còn tâm trạng đứng ngoài ban công chuyện Diệp Thương Ngôn có yêu cô không, cô hoàn toàn không quan tâm!Cô rón rén quay lại phòng ngủ, sợ đánh thức Diệp Thương này Diệp Thương Ngôn đã ngủ Hạnh Nhi ngồi trên sofa trong phòng, nhìn hộp nhạc do Diệp Phỉ Văn tặng vừa được cô tiện tay để trên bàn nghĩ ngợi một lát thì tắt nút phát nhạc, cầm lên dè dặt đặt ở gần đầu giường của Diệp Thương Ngôn, sau đó mở hộp ra, để mùi thơm của Huân Y Thảo dần tràn ngập trong nói mùi thơm này có thể trợ giúp cho giấc dù Diệp Thương Ngôn cặn bã thật, nhưng từ khi anh hợp tác với cô tới nay vẫn chưa từng làm chuyện gì hại tình huống không cần tốn quá nhiều tâm tư để cho anh ngủ ngon hơn một chút, sao không thể làm chứ?Cô đặt xong, quay lại sofa và dựa lưng vào ghế, lấy điện thoại di động ra xem những tin tức mà Hạ Tư Tư bảo cô dung của tin tức lại rất cả đều nói về đám cưới long trọng của cô và Diệp Thương người nói Diệp Thương Ngôn cuối cùng cũng làm lãng tử quay sao Diệp Thương Ngôn có nhiều scandal như vậy mà từ trước tới nay chưa từng thừa nhận một người phụ nữ giờ, anh lại dùng cách tuyên bố cho cả thế giới biết để thừa nhận thân phận người vợ của An Hạnh Hạnh Nhi nhìn đến đây thì không nhịn được gì mà tuyên bố cho cả thế giới được ràng chỉ là khoe khoang mà thôi..
Ánh mắt An Hạnh Nhi khẽ quay lại nhìn Tần Thạc “Anh không quen sao?” “Ngôi sao tuyến mười mấy, cô nghĩ tôi có nên quen biết không?” Tần Thạc hỏi ngược lại An Hạnh nên kiếp duyên của Tần Thạc và Bạch Linh Nhi, bắt đầu là vì cô?! Cô thế nào cũng cảm thấy có chút áy náy đối với Bạch Linh Nhi! “Cô làm gì mà nhìn tôi như thế?” Tần Thạc bị ánh mắt An Hạnh Nhi làm cho kinh hãi.“Không có gì đâu.” An Hạnh Nhi định thần lại, “Muộn rồi, mệt cả một ngày, tôi về đây.” “Phải quay về từ sớm rồi.” Tần Thạc liếc nhìn Diệp Thương Ngôn, lắm bẩm nói “Còn không về, người nào đó sẽ tàn phế mắt.” An Hạnh Nhi có chút không giải thích tàn nhiên Tần Thạc cũng không nói Thương Ngôn không nói, anh ta còn có thể nói cái người cùng nhau rời khỏi cao ốc Quang Phong lái Thạc ngồi ở ghế phó Thương Ngôn và An Hạnh Nhi ngồi ở ghế sau xe rất yên tĩnh.*Có muốn ăn tối cùng nhau không?” An Hạnh Nhi đột nhiên rằng Diệp Thương Ngôn và Tần Thạc đã đi với cô cả một ngày, cô cũng nên mời họ đi ăn tối để cảm ơn cũng không biết họ đi theo anh cả ngày hôm nay, giúp được gì cho cô cũng nhàn rỗi.“Không.” Tần Thạc nói thẳng “Tôi sợ về trễ một chút, sẽ xảy ra án mạng đó.” An Hạnh Nhi nhíu Thạc hôm nay cứ thần bí làm xe lại rơi vào im đến biệt thự của Diệp Thương Hạnh Nhi và Diệp Thương Ngôn cùng nhau xuống Thạc còn chưa ra khỏi xe, ngay lúc kính cửa số được ấn xuống, nói với sau lưng Diệp Thương Ngôn và An Hạnh Nhi “An Hạnh Nhi, cô cứ thong thả dù tôi biết cửu biệt thắng tân hôn, nhưng tính mạng càng quan trọng hơn.” An Hạnh Nhi nhìn lại Tần hàng nay trong đầu úng nước hay gì. Cô không thể hiểu nổi máy lời anh ta Thương Ngôn hoàn toàn không để ý tới Tần Thạc, nắm tay An Hạnh Nhi đi vào đại sảnh biệt Trung rất nhiệt tình chào hỏi “Cậu chủ, cậu đã trở về rồi.” “Gọi Hứa Uy Minh qua.” “Cậu có chuyện gì vậy?” Chú Trung sắc mặt thay đổi rõ Hạnh Nhi cũng cảm thấy có gì đó không Uy Minh là ai? Khiến chú Trung phản ứng lớn như vậy.“Vết thương nhỏ.” Diệp Thương Ngôn nhẹ giọng thương nhỏ là sao?! Diệp Thương Ngôn bị thương rồi?! Lúc này, An Hạnh Nhi đột nhiên như hiểu ra những gì Tần Thạc nói.“Đừng lo lắng, không chết được đâu.” Diệp Thương Ngôn cũng nhìn thấy vẻ mặt An Hạnh Nhi thay đổi, liền nói “Đỡ tôi lên lầu đi.”.